Nhóm từ thiện Chia sẻ yêu thương của Chi nhánh Hà Nội – Công ty Chứng khoán Thành phố Hồ Chí Minh đến với những người dân nghèo các bản vùng cao Chiềng Bôm, Thuận Châu, Sơn La đã thành công tốt đẹp và kết thúc lúc 7h30 ngày chủ nhật 24/01. Chuyến đi đã đọng lại trong ký ức chúng tôi thật nhiều kỷ niệm và xúc động trong mỗi người

Ngày 22/1/2016, chúng tôi có mặt tại Trụ sở của Công ty lúc 6h để chuẩn bị hoàn tất mọi thứ cho chuyến đi. 15 thành viên trong đoàn đều rất khẩn trương thu xếp hành lý và hàng hóa cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình.

Xe lăn bánh lúc 6h30 sáng, Hà Nội tạm biệt chúng tôi bằng những lớp sương mỏng bay bay trong giá lạnh nhưng trên xe đã rúc tích tiếng cười đùa, những câu chuyện nho nhỏ chia sẻ làm quãng đường ngắn lại.

1-6

Chuyến xe mang yêu thương đến cho đồng bào nghèo

Vượt qua chặng đường dài hơn 200km dọc theo quốc lộ 6, chúng tôi đã đặt chân tới Mộc Châu, một cao nguyên xanh hùng vĩ trong những ngày giáp Tết. Cảm nhận đầu tiên khi đặt chân tới Mộc Châu là một sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoang sơ, thuần khiết mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất này trong nắng ấm rực rỡ. Dù đang giữa mùa đông giá rét nhưng Mộc Châu vẫn nắng vàng ấm áp, mênh mang một màu xanh, xanh thẳm của bầu trời, xanh biếc của lá cây, xanh mướt của những cánh đồng cỏ. Và ôi, một màu trắng muốt mênh mang của hoa cải, hoa mận rất rạng rỡ và kiêu sa như màu của mùa xuân sớm mai… Nhóm chúng tôi đã dừng chân tại miền đất trải dài màu trắng hoa cải; dừng chân lại vườn mận trắng hoa, vỡ oà trong niềm vui tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt đẹp như Xuân ấm áp đang về trên mảnh đất Mộc Châu.

12h00 chúng tôi dừng xe ăn trưa và 13h00 tiếp tục vượt hơn 100km nữa chúng tôi đến thành phố Sơn La lúc 17h00 cùng ngày. Buổi tối, trời Sơn la bắt đầu rét đậm, mưa cả đêm, chúng tôi cùng nhau ăn tối và nghỉ ngơi lấy sức đế sáng sớm ngày mai cả nhóm vào bản.

Ngày 23/01 lúc 6h30 sáng, chúng tôi chuẩn bị lên đường vào các xã vùng cao, trời vẫn đổ mưa to cả đoàn ai nấy đều lo lắng, căng thẳng vì thời tiết không thuận lợi. Xã Chiềng Bôm, huyện Thuận Châu, địa điểm chúng tôi phát quà cách thành phố Sơn La 48km, hơn một giờ đồng hồ di chuyển bằng ô tô. Và thật kỳ lạ, gần tới nơi mưa đã tạnh, mọi thứ đều đã kịp khô ráo như chưa từng có trận mưa to.

2-4Khi xe đến bản thì một số bà con nghe tin đoàn đến đã chờ sẵn ở đây. Chúng tôi mỗi người một việc nhanh chóng chuyển quà trên xe xuống. Cũng trong khi chuẩn bị quà, những đôi tất ấm, những bộ quần áo, những chiếc khăn len, mũ len ấm áp được các tình nguyện viên HSC mặc vội cho các em nhỏ đang run rẩy trong giá lạnh.  Chúng tôi thấy lòng trùng xuống, xót xa khi nhìn những bé con tím tái, đôi chân trần ko dép; những cái cổ áo huếch hoác giữa trời đông; những cẳng chân quần cũn cỡn ko tất…đứng run cầm cập với những cái mũi thò lò.  Một bạn sau khi đã mặc áo ấm, đội mũ, quàng khăn, đi tất cho 1 bé khoảng 3 tuổi, tiếp tục phát quà và mặc quần áo, đội mũ quàng khăn cho các bé khác. Khi quay lại thấy bé vẫn vừa nhai vừa run rẩy bóc kẹo ăn, hai chân run bần bật. Không kìm lòng được bạn ôm chặt bé vào lòng, giọng thảng thốt: giời ơi, sao vẫn lạnh thế hả con? Ủ ấm lúc lâu bé mới hết run, hồng hào trở lại… Chúng tôi cũng nhẹ lòng thấy lũ trẻ quần áo khăn mũ ấm áp, mắt sáng lên niềm hân hoan vui sướng vừa ăn vừa ôm những gói bim bim, những gói kẹo đủ loại đã được các bạn ở nhà chuẩn bị sẵn. Chúng hớn hở, đôi mắt tròn xoe, thỉnh thoảng tủm tỉm cười quay sang thì thầm điều gì đó với nhau. Chúng tôi, từ 2 phía,phần ngôn ngữ bất đồng Kinh và Thái, Dao, Khơ Mú,phần do người dân rụt rè khi tiếp xúc, hầu như chẳng hiểu được những gì bên kia nói, nhưng vẫn cứ hòa chung vào một không khí vui vẻ, đầm ấm. Bạn có biết không, cái cảm giác lúc nhìn thấy lũ trẻ con lít nhít sau khi đã ấm áp, mũi dãi sạch sẽ dường như xinh xắn hẳn lên chạy nhắng nhít cười đùa, tay này cầm kẹo, bim bim, tay kia cầm những quyển vở, cái bút…. miệng vẫn nhai giòn tan, cùng hình ảnh bé khoảng  hơn 1 năm tuổi, trong địu sau lưng mẹ, cứ hôn hít con thú bông handmade…là một trong những thứ cảm xúc chẳng thể nào mua được bằng tiền, một trong những thứ hạnh phúc nhất mà chúng tôi từng gặp.

3-64-5

Cảm giác lúc nhìn thấy lũ trẻ con lít nhít sau khi đã ấm áp là một trong những thứ cảm xúc chẳng thể nào mua được bằng tiền

Còn bố mẹ chúng với những ánh mắt cảm động, những giọt nước mắt rơi khi nhận chiếc chăn bông mới tinh ấm nhẹ  với những tiếng reo (chính xác là hú) lên sung sướng khi mở thùng quà ra là gạo, muối, sữa, mỳ tôm, xà phòng, bánh chưng, giò, bánh và kẹo cùng khăn, mũ len còn thơm mùi mới… Có lẽ Tết năm nay sẽ ấm áp hơn với những tình cảm mà HSC đã dành cho họ

5-3

Nhóm chúng tôi tiếp tục đi bộ leo lên núi để phát quà cho các hộ gia đình vắng mặt nơi nhận quà. Đường leo lên nhà họ là những con đường đất nhỏ chỉ vừa 1 người đi. Nhà của họ là những tấm tre đan vào nhau, hở hoác, tuyềnh toàng với tài sản là vài cái bát, cái nồi và can nước cùng vài bộ quần áo treo cả trên dây trong nếp tranh nghèo. Nhìn khắp mọi nơi thì thấy có lẽ chăn là thứ có giá trị hơn cả vì có nhà  còn chả có giường. Hầu như các gia đình này chỉ có mẹ và 2, 3 con nhỏ do bố chết hoặc bỏ đi biệt tích; hoặc người cha bị tàn tật, hay là người già neo đơn rất thương cảm…
 6-27-4

Khoảng gần 15h ngày 23/01 chúng tôi hoàn tất công việc phát quà, ai nấy đều cảm thấy ấm lòng hơn khi những món quà mang nặng yêu thương đến được tận tay người dân vùng cao giữa đợt rét đậm rét hại diễn ra tại nơi đây…Khi công việc hoàn tất, chia tay các bạn thiện nguyện tại địa phương, trời lại đổ mưa to, trên xe, tiếng cười nói vui vẻ, mãn nguyện vẫn rôm rả quên cả cái bụng đói không bữa trưa trở về Mộc Châu nghỉ đêm để ngày hôm sau chúng tôi quay về Hà Nội.

Quay lại vườn mận lúc đi, cả đoàn lại một lần nữa vỡ òa trong phấn khích: một bức tranh tuyệt đẹp như trong phim Bản tình ca mùa đông hiện ra trước mắt. Vườn mận trắng được một lớp tuyết mỏng bao phủ trên từng cánh hoa, từng chiếc lá và phủ trắng trên cả những phiến đá bám đầy rêu phong ... Nó tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp, lãng mạn hiện hữu trước mặt. Nhưng nhóm chúng tôi cũng ước mong rằng tuyết sẽ nhanh ngừng rơi, thời tiết bớt giá lạnh cho người dân nơi đây bớt khổ, mùa màng k bị thất thu...

8-1Chuyến đi khép lại với những trải nghiệm đẹp về tình người gắn với nhiều kỷ niệm tuyệt vời không bao giờ quên của các thành viên trong đoàn.

Ngày 24/1, trời Chiềng Bôm xuống dưới 0 độ C. Các thành viên trong đoàn cảm thấy lòng ấm áp hơn vì chuyến hàng đến với bà con nghèo vừa đúng lúc và chắc chắn các bạn ở nhà cũng cảm thấy như vậy.

Các bạn ạ, sẽ còn những chuyến thiện nguyện tiếp nối để cuộc sống có thêm nhiều nụ cười và những niềm vui! Chúng mình cùng chung tay nhé. With love.
                                                            

Cảm nhận trên đường Sơn La về Hà nội ngày 24/01/2016
Hoàng Thị Tuyết Mai - Khối khách hàng cá nhân
      HSC Chi nhánh Hà Nội